Biểu cảm về người mẹ đáng quý của em
Bài làm:
"Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"
Tình yêu và những hy sinh của mẹ cứ thế theo tôi lớn lên theo từng năm tháng. Thời gian đằng đẵng trôi qua ngọt ngào khi vòng tay mẹ luôn dang rộng che chở cho tâm hồn bé nhỏ của tôi. Hạnh phúc cứ lớn dần, tôi dần nhận thức được sự thiêng liêng và cao cả của tình mẫu tử bất diệt, tình thương dào dạt ấy đã nuôi tôi lớn khôn suốt bao ngày dài.
Mẹ mệt nhoài chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, mẹ tần tảo săn sóc từng giấc ngủ, mẹ cẩn thận bày vẽ và dạy dỗ con những bước đi đầu đời. Tôi sinh ra trong sự may mắn và hạnh phúc khi có đủ tình thương của người mẹ mà người bố mến yêu. Tôi cảm thương với họ vì những điều họ đã làm để nâng đỡ hình hài bé bỏng dần dần lớn lên.
Biểu cảm về người mẹ đáng quý của em
Mẹ tôi là một người nông dân lam lũ, quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối vì cuộc sống mưu sinh. Nhưng dù cuộc đời nhiều nổi trôi, bao nhiêu vất vả đổ dồn lên đôi vai mẹ nặng trĩu. Dù vậy, mẹ chưa một lời than vãn, một câu không hài lòng, trách mọc. Trạc cái tuổi đã gần năm mươi, thân hình gầy nhỏ nhưng tình thương thì cao rộng vô cùng. Hình ảnh người mẹ luôn là thứ quen thuộc và gần gũi nhất đối với cuộc đời mỗi con người. Mẹ là người đỡ đầu, là người nâng bước và chắp cánh cho những ước mơ của con. Tôi vui sướng khi mẹ tôi là một người hiền thục, đôn hậu và cũng thật tự hào về người mẹ ấy, dẫu rằng còn nhiều phong ba, thử thách và khó nhọc trong cuộc đời, thế nhưng mẹ tôi vẫn luôn vững lòng, cứng cỏi bước qua mọi khó khăn để mang lại những niềm vui và ngọt ngào cho con.
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào
Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu.”
Lời hát ấy cứ khiến tôi hát theo mãi, thấm dần vào tim đứa trẻ này những suy nghĩ sâu sắc và lòng thương mẹ thầm kín. Cuộc đời này, chỉ có mẹ thương con vô điều kiện, còn ngoài kia, người ta cần điều kiện mới yêu con. Người mẹ của tôi đã trải qua nửa cuộc đời đầy gian khổ và nhọc nhằn. Dường như gánh nặng trên vai chưa bao giờ được buông xuống. Tình mẹ lớn như biển, như trời, lấp lánh như ánh sao đêm ngoài kia. Tình mẹ tha thiết, êm dịu như những tiếng hát, lời ru còn thổn thức trong hơi thở. Tiếng mẹ nồng nàn, êm dịu cứ vang mãi trong lòng con như một nguồn sáng chói lọi đang thắp sáng trái tim bé nhỏ của con, thắp lên một ngọn lửa nhiệt huyết để con vươn xa, vươn cao lên những tầm trời mới.
Có tình thương nào hơn tình mẫu tử thiêng liêng. Tiếng con gọi mẹ cứ mãi nấc lòng, nhiều lúc nghẹn ngào, chẳng thốt nên lời. Mẹ tôi đã sống vì những đứa con mà chẳng bao giờ dám nghĩ một điều gì riêng cho bản thân. Tôi quả thực rất yêu mẹ, yêu hơn tất cả những gì tôi đang có. Lòng mẹ quả thực sâu sắc! Luôn là thứ thấu hiểu và đồng cảm với con, luôn ân cần che chở mỗi độ sóng gió chợt tạt ngang qua đời đứa con nhỏ bé. Mẹ tôi là thế, chịu đựng vất vả một đời để đổi lấy cuộc đời êm ấm cho con mình. Có ai yêu con hơn mẹ? Và có ai yêu mẹ bằng con? Con là lý chí, là nguồn sống của mẹ. Mẹ là vầng thái dương hiền hòa chở che đời con.
Thời gian cứ trôi qua, cuộc đời này rồi ai mà chẳng phải lớn khôn? Đến cái tuổi đã nhận thức được mọi điều, nhưng lời nói “con yêu mẹ” tôi vẫn còn chưa dám nói, chưa dám thổ lộ. Có lẽ vì ngại, vì ngượng ngùng không thốt nổi nên lời. Nhưng, tôi sẽ cố gắng là đứa con ngoan để mẹ yên tâm về tôi, là niềm tự hào cho mẹ và cho gia đình nhỏ. Cuộc sống vốn dĩ chật vật, nhiều oan trái, dẫu đời có đưa đẩy, mười, hai mươi hay bao nhiêu năm nữa, tôi vẫn muốn nói với mẹ rằng:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Mẹ! Tiếng gọi ấy vốn đã quen thuộc, là tiếng gọi yêu thương và nồng cháy. Tình cảm ấy vốn là thứ quý giá và tha thiết, nồng nàn nhất trong tình cảm mỗi con người. Bạn đã làm được gì để mẹ tự hào? Còn tôi, vẫn đang cố gắng, dù chưa đến lúc nhưng rồi ở một thời khắc nào đó, tôi sẽ khiến mẹ hãnh diện vì tôi.
Từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên, người mẹ của tôi đã luôn sát cánh và bên tôi suốt mọi chặng đường. Tôi rất sợ sau này lớn lên sẽ phải xa mẹ, một ngày nào đó, khi đôi cánh đã đủ rộng để bay, nhưng dù bước đi đâu, mẹ vẫn là người tốt với tôi và yêu tôi nhất cuộc đời này. Vốn dĩ, một đời không ai giống ai, mẹ chính là niềm hạnh phúc ngọt ngào và lớn nhất, thế nên “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên đôi mắt mẹ nghe không?…”
Bùi Phương Thảo