Kể về người mẹ yêu quý của em
Bài làm:
Mẹ là vầng trăng hiền hòa ấm áp, mẹ là biển lớn mênh mông, mẹ là nguồn sáng chói lòa soi bước cuộc đời con trẻ. Khi nghĩ đến mẹ, có biết bao cảm xúc chợt ùa về và ngập tràn trong đầu tôi những hạnh phúc, ngọt ngào đến lạ.
Người mẹ của tôi năm nay đã gần 50, với dáng người gầy, không cao. Làn tóc đen và hai con mắt luôn long lanh trên một khuôn mặt luôn vui vẻ. Dù đã đi đến nửa cuộc đời nhưng dường như mọi nỗi vất vả, nhọc nhằn vẫn còn nằm trên đôi vai khiến vao mẹ trĩu nặng. Tôi thương mẹ lắm! Cứ mỗi lần thấy mẹ vất vả là lòng tôi cũng xót thương vô cùng. Mẹ tôi là một người nông dân lam lũ, cần cù. Quanh năm suốt tháng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Dù chẳng phải công việc cao sang, nhàn rỗi như mẹ của bao người khác nhưng tôi luôn tự hào vì mẹ tôi luôn là một người chất phác, thật thà và rất chịu khó. Mẹ là người tôi yêu và kính trọng nhất. Từ lúc lọt lòng sinh ra cho đến khi khôn lớn, mẹ luôn là người ở bên chăm sóc, dạy bảo cho tôi những điều hay, lẽ phải trong cuộc đời này.
Cuộc đời mẹ tôi khổ lắm! Năm nắng mười mưa lặn lội với đời chỉ vì cuộc sống mưu sinh. Có nhiều lúc, tôi như muốn ôm chầm lấy mẹ như một cái ôm an ủi để mẹ đỡ mệt mỏi. Nhưng dường như sự ngây dại của tôi chẳng đủ bản lĩnh để làm điều đó một lần nào. Sự sống này vốn chẳng phẳng lặng mà luôn có nhiều biến cố. Số mẹ tôi khổ! Nên cứ mãi khổ. Tôi thương mẹ mà nhiều lúc tự khóc, chẳng thể bày tỏ với ai. Có thể nói, mẹ tôi luôn là một người lương thiện, rất mực quan tâm người khác. Có lần, nhà chỉ còn vài ba nghìn bạc lẻ nhưng khi có bà cụ ăn xin đứng cửa ngõ, mẹ tôi vẫn sẵn lòng rứt túi mà cho đi những đồng tiền cuối cùng ấy. Bà mẹ tôi là thế đấy! Vốn tính vô tư, thương người nên chẳng bao giờ để tâm đến bản thân mình dù chỉ là một chút.
Năm tháng cứ thế qua đi, tôi dần khôn lớn nhưng mẹ tôi lại ngày một già đi. Bao nhiêu lâu nay, người mẹ ấy vẫn luôn tần tảo chăm lo cho gia đình từng bữa ăn, giấc ngủ. Chăm lo cho các con từng đồng tiền học, tiền quà. Hình ảnh mẹ đã thấm vào trong tâm trí tôi, dù đi đâu thì cái dáng người gầy gầy ấy vẫn cứ xuất hiện sâu đậm trong tim. Đó cũng chính là nguồn động lực lớn để tôi vững bước đi lên, vượt qua muôn trùng khó khăn trong cuộc sống.
Nhà tôi nghèo, mẹ tôi cũng chẳng đẹp như bao người khác. Nhưng trên khuôn mặt bà lúc nào cũng hiện lên một nét tươi vui, hiền hậu. Dù bề ngoài có thể chẳng bằng ai, nhưng tình thương con và sự hy sinh với con thì không thua kém gì bao người làm mẹ. Cả cuộc đời, đánh đổi cả thanh xuân để sinh con ra và nuôi con khôn lớn, dành cả cuộc đời mình, chấp nhận mọi sự đau khổ, mệt nhọc để dành cho những đứa con thơ những giây phút ngọt ngào và hạnh phúc nhất trần đời. Từ lúc con bé, tôi đã chẳng phải chịu thua thiệt ai, nhưng đôi khi tôi thấy mình ích kỉ lắm vì trách mẹ “tại sao không mua cho con những bộ đồ chơi đắt tiền như bạn con?”, “ tại sao không cho con mua thật nhiều quà bánh?”… Nhưng những lời trách móc ấy chỉ là lúc chột dạ mà nói ra, khi sự ngây thơ còn lấn át tâm trí. Nhưng giờ tôi lớn rồi, tôi đã hiểu ra rằng những thứ mẹ cho tôi là những thứ tốt nhất mà mẹ có. Mẹ tôi không giàu như người ta, nhưng đổi lại bà luôn giàu tình thương và sự ân cần. Đối với tôi, vậy là đã quá đủ.
Thời gian như một sợi dây vô hình kéo ta đi mãi, để rồi khi nhìn lại còn những điều ta vấn vương? Mẹ tôi đã già đi trông thấy bởi những tháng ngày dãi dầm khó nhọc đã lấy đi tuổi xuân của người phụ nữ tảo tần ấy. Tôi ước rằng, thời gian có thể quay lại để tôi đủ mạnh mẽ và nhận thức mà yêu mẹ nhiều hơn nữa, hiểu mẹ hơn nữa để bây giờ không phải hối hận khi đã lỡ trách mẹ một cách ngây thơ như vậy. Tôi thật may mắn khi có mẹ, mẹ chính là vầng sáng soi bước con đi suốt cuộc đời này. “Con yêu mẹ!”
Bùi Phương Thảo