Những bài văn hay lớp 10

Người thầy ấy sống mãi trong lòng tôi

c879b28906e31e1d66d06429d0158f1c - Người thầy ấy sống mãi trong lòng tôi

Con sông thời gian vẫn cứ trôi theo như quy luật của nó. Và con sông ấy vẫn luôn bám lấy cuộc hành trình dài suốt quãng đời của chúng ta. Ngoại hình, thậm chí là cả tính cách của chúng ta có thể thay đổi theo thời gian. Song kỉ niệm sẽ chẳng trôi đi. Nó sẽ cứ hằn sâu trong tâm hồn của mỗi người, đôi khi lại làm chúng ta hoài niệm hay nghẹn lại vì nó. Và tôi cũng có những kỉ niệm như vậy, đặc biệt là đối với người thầy yêu quý của tôi-thầy Đức.

Đó là người thầy đã chủ nhiệm môn Ngữ Văn năm lớp 7 của tôi, đồng thời cũng là giám thị trường tôi. Cũng bởi cái danh giám thị ấy mà khi nghe tin thầy dạy lớp tôi, đứa nào trong lớp cũng lo sợ rằng thầy sẽ rất nghiêm khắc. Nhưng khi đã quen và hiểu thầy, những suy nghĩ ấy sẽ lập tức thay đổi.

Thầy tôi có vẻ không “soái ca” hay chăm chút như người khác, cũng chả ăn mặc sành điệu và phong cách. Thầy bước vào lớp chỉ với chiếc áo sơ mi và bộ quần dài giản đơn nhưng vẫn trang trọng. Có lẽ, tôi quý thầy tôi là bởi tâm hồn cao đẹp và tính cách giản dị của thầy.

Tôi yêu cái cách mà thầy tôi Văn cho chúng tôi. Thầy vô cùng hiểu tâm lí của học sinh ngày nay nên cách dạy của thầy vô cùng thú vị. Dường như thầy là giáo viên đầu tiên dạy Văn cho chúng tôi mà không hề…buồn ngủ, thậm chí chúng tôi còn mong tiết học như dài thêm để được nghe thầy giảng bài.

Thú thật, từ nhỏ tới lớn, cứ nói tới Ngữ Văn thì đối với tôi dường như là một bầu trời mù mịt. Tôi học văn thì dở, viết văn cũng không hay. Nhưng từ khi thầy dạy lớp tôi, cái bầu trời ấy có vẻ đã được le lói những tia hy vọng. Nhờ thầy mà tôi đã hiểu được những ý nghĩa sâu sắc từ các văn bản. Nhờ thầy mà tôi đã được truyền biết bao những cảm hứng để viết văn. Ngày đầu dạy lớp tôi, thầy tôi đã nói một câu nói vẫn luôn làm tôi ấn tượng đến ngày hôm nay:”Văn học là nhân học”. Quả là vậy, học văn cũng như học làm người. Tâm hồn tôi như được khai sáng qua những bài dạy giá trị của thầy.

Cũng bởi vì vậy mà lớp tôi quý thầy lắm. Tôi vẫn nhớ cái ngày thao giảng của thầy tôi. Sáng hôm ấy, cả lớp tôi đều đến sớm để chuẩn bị cho tiết dạy của thầy. Đứa thì lấy chổi quét cho thật sạch, đứa thì lại chuẩn bị đồ dùng cho tiết dạy của thầy, có đứa lại lau bảng thật sạch đến mức tôi nghĩ có thể soi gương được trong đấy. Dù chỉ là một sai sót nhỏ thôi, lớp tôi cũng chỉnh sửa lại. Thường ngày, lớp tôi cứ như là “loa phát thanh” của trường. Có vẻ như không ồn ào thì lớp tôi lại cảm thấy khó chịu nơi miệng. Song vì biết tiết dạy hôm ấy rất quan trọng đối với thầy nên lớp tôi bỗng dưng im lặng đến lạ thường. Mỗi khi thầy giảng bài, cả lớp tôi đều chăm chú lắng nghe. Khi phát biểu, cả lớp đều sôi nổi và hăng hái giơ tay dù một vài bạn chưa chắc chắn về quan điểm của mình. Vậy là sau hai tiết dạy, thầy tôi cũng đã thành công và nhận được những nhận xét tốt từ các thầy cô giáo khác. Đó là một tiết học vô cùng đặc biệt của lớp tôi-một tiết học đầy xúc cảm: hăng hái, hồi hộp, và hơn hết là sự yêu quý và kính trọng đối với thầy.

Nhưng rồi lớp chúng tôi lại phải chia tay với một người thầy đáng quý như vậy. Khi ấy tôi đang học lớp 8, tôi nhớ như in là vào thứ bảy ngày 15 tháng 9 năm ấy. Đó là một buổi sáng đẹp trời đầy nắng vàng, nhưng dường như tâm trạng của tôi không hề đẹp như vậy khi nghe tin thầy Đức sẽ chuyển công tác sang trường khác. Thoạt đầu là cảm giác bất ngờ, tiếp đến là buồn bã và cuối cùng là vui mừng vì thầy đã chính thức trở thành giáo viên chủ nhiệm sau bao năm kiên trì hoạt động giảng dạy. Thật tiếc rằng quãng thời gian gắn bó với thầy thật ngắn ngủi. Thật tiếc rằng thầy đã không dạy cho chúng tôi hai tiết học chia tay vào ngày thứ bảy hôm ấy. Song những tiếc nuối ấy chỉ làm cho tôi thêm yêu quý và trân trọng thời gian mà tôi được học với người thầy đã truyền cho tôi bao nét đẹp về văn học và tâm hồn con người.

Dù chỉ dạy môn Ngữ Văn cho lớp tôi chỉ một năm học thôi, nhưng quãng thời gian ngắn ngủi ấy lại chứa đầy những kỉ niệm đẹp giữa lớp tôi với thầy. Trong lòng tôi vẫn luôn thầm cảm ơn thầy vì đã truyền lửa văn học cho tôi, vì đã tận tình dạy dỗ và dẫn dắt cho tôi trong suốt khoảng thời gian ấy. Niềm thương mến và kính trọng thầy trong tôi sẽ mãi luôn thường trực trong tim, người tôi luôn coi như người cha thứ hai của mình.